Nhà bác hai Tô cách nhà chú ba Tô không tính là xa, Tô Dĩnh chạy một lúc là đến nơi, chạy gấp một đoạn như vậy, ngược lại khiến người cô ấy nóng hầm hập, trên người bắt đầu đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Tô Dĩnh nhìn cửa lớn nhà bác hai, thở hổn hển mấy hơi, sau đó bóp cổ bắt đầu gọi người: “Bác hai Tô! Bác hai Tô…!”
Không bao lâu sau, bác hai Tô liền khoác áo bông đi ra, không ngờ lại thấy người gọi cửa là Tô Dĩnh.
Bác hai Tô: “...”
Vẻ mặt bác hai Tô uy nghiêm: “Bác cũng đã ngủ rồi, đêm nay cháu muốn lên trời à, sao lại không gọi bác hai? Mà cháu lại gọi là bác hai Tô?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây