Mẹ kiếp, anh họ Hồ Lão Ngũ mượn của anh ấy một đồng còn chưa trả đâu hu hu…
Cuối tháng 10 năm 1970, trong một đêm đen tối sau khi thôn Thanh Sơn thu hoạch vụ mùa, cơn gió bắc nhẹ thổi vù vù, Trần Đại Cương đau đến mức gào khóc om sòm, Hồ Lão Lục lái xe la đau khổ khóc huhu, đây là một đêm khiến người ta khó quên biết bao.
Trong phòng chỉ huy đại đội, tất cả những bên liên quan gần như đã rời đi hết, ông Trương của sở y tế đã chứng minh trứng của Trần Đại Cương không có vấn đề gì, thế nên chẳng còn gì thú vị để xem nữa, mọi người cũng đều túm năm tụm ba bắt đầu rời đi.
Nhưng đúng lúc này, bác cả Tô đứng trong đám người đột nhiên chắp tay sau lưng, một bộ dáng cán bộ kỳ cựu cống hiến cho giang sơn, lớn tiếng nói: “Nhìn xem, không dạy dỗ con cái tốt thì không được, lớn lên sẽ gây tai họa, dạy trẻ con, vẫn phải dạy từ bé!”
Tô Dĩnh vừa định đi theo bác gái Tôn trở về, điên cuồng trợn trắng mắt: “...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây