Nên lúc này, Tô Dụ đi theo Tô Dĩnh, một lúc qua con suối nhỏ, một lát lại đi xuyên qua rừng thông, thực sự có lại cảm giác thoải mái kia rồi.
Trời về chiều tối khá nhanh, lúc nãy vẫn còn vầng sáng của mặt trời, hai chị em đi không bao lâu mà ngay cả dưới chân cũng sắp nhìn không rõ nữa.
Tô Dĩnh có ý định trực tiếp về nhà, không hái mộc nhĩ nữa, cô ấy cũng sợ đi đường đêm sẽ xảy ra chuyện, rồi lập tức thấy em trai cô ấy ngã chổng vó.
Tô Dĩnh: “…”
Đã nói không yên tâm để em tự đi mà!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây