Cô ấy quay sang hỏi Tô Dụ: “Đói không?”
Tô Dụ rất thông minh, thấy chị anh không ăn thì biết ăn thứ này ở bên ngoài, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt lắm, anh cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, chút năng lực tự chủ này vẫn có, hơn nữa anh cũng sợ ăn vào thì sẽ bị tào tháo rượt, quả thực không muốn dùng cục đá để lau nữa, bề mặt đá rất thô.
Tô Dụ ngẫm nghĩ, nhe răng nhỏ của mình ra, cho chị anh thấy viên kẹo trái cây còn chưa tan hết trong miệng.
Tô Dĩnh nhìn thấy bèn gật đầu nói: “Được, về nhà để chị nấu canh cải trắng cho em uống.”
Con la tiếp tục chạy, không lâu sau đã thấy thôn Thanh Sơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây