“Chờ ta một chút!” Áp Đản lập tức chạy tới với đôi chân ngắn ngủn của mình, không để ý cái mông đang lạnh như băng, bắt chước bọn họ ngồi chéo chân ở trên khúc gỗ.
Nga Đản thấy vậy cũng lập tức hưng phấn, ở trên lưng Tào Tú Hồng duỗi chân, trong miệng kêu lên không ngừng, vừa giãy giụa muốn trèo xuống, Tào Tú Hồng cũng thuận thế thả cô bé xuống, chân vừa chạm xuống đất, Nga Đản liền hít nước mũi đang chảy cười chạy về phía anh mình.
“Về đến nhà rồi, về đến nhà rồi.” Đứa trẻ vỗ đôi tay nhỏ bé nhảy cẫng lên, động tác vui mừng của mấy đứa nhỏ làm cho những người lớn cũng cảm thấy buồn cười, mệt mỏi trên người bọn họ cũng tan biến hết, trước mắt cũng chỉ có thể chờ cho cửa viện mở ra, việc đầu tiên bây giờ bọn họ có thể làm là bỏ những đồ vật đang gánh ở trên vai xuống đất, trên người không còn gánh nặng, lập tức cảm thấy cả người nhẹ nhõm thoải mái hơn rất nhiều.
Tam Hoa chưa từng đi qua đường núi khó khăn như vậy, còn đi suốt cả một ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấy đỏ bừng, lấy tay quạt gió, hai chân vừa mềm nhũn vừa run rẩy, không chịu được nữa, liền đi tới chỗ hai đứa cháu tìm chỗ để ngồi nghỉ, đang định ngồi xuống, thì có một cái tay duỗi tới, là cái đệm được làm bằng cỏ khô.
Nàng ấy ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đưa là nương tử của đường huynh, ngẩn người ra một lúc, không biết có nên nhận lấy hay không.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây