Đường đi có chút nhàm chán, bọn họ đều đã nghe nói tai hoạ xảy ra ở thôn Chu Gia ngày hôm qua, trong lòng cảm thấy ưu tư, bọn họ đều cảm thấy may mắn khi thoát khỏi miệng cọp.
Bọn họ bi thương thế gian bất ổn, sinh mạng nhỏ bé giống như con kiến hôi mặc cho người khác tùy ý chà đạp, nhưng lại mơ hồ vui mừng vì bản thân mình không phải đối mặt với thương đao của đám thổ phỉ sắp rơi xuống.
Cả đoạn đường đi cứ đi được một lúc lại nghỉ ngơi một lần, những suy nghĩ đau buồn trong lòng mọi người cũng vơi đi không ít, cuối cùng chỉ còn lại sự mệt mỏi hiện ra trên người. Nhìn đường mòn không thấy điểm cuối đang đi, Đại Cữu Mẫu đã mệt mỏi hai chân phát run, cả đoạn đoạn đường đi đã mấy lần đưa ra câu hỏi: “Đại Hổ, còn bao lâu nữa mới đến?”
“Sẽ tới ngay bây giờ, ngài kiên trì thêm một chút nữa.” Vệ Đại Hổ chẳng những gánh lương thực trên vai, trước ngực và sau lưng cũng cõng thêm một cái sọt, cái sọt phía trước đựng đầy nồi, chén, gáo, chậu và đồ dùng trong phòng bếp của nhà bọn họ, cái sọt phía sau chứa đầy thức ăn do Nhị tẩu làm, đây cũng là chuyện không còn cách nào khác, Tiểu Nha còn nhỏ, là đứa trẻ miệng còn hôi sữa, để cho tiện cõng đồ, Tào Tú Hồng cũng đem đứa trẻ em bó ở trước người, phía sau cõng quần áo chăn nệm của nhà mình, nhưng phía sau Nga Đản cũng đi không nổi, cho nên Vệ Đại Hổ liền nhận cái giỏ nhà nàng ấy, kêu nàng ấy đặc biệt quan tâm đến mấy đứa trẻ.
Thay phiên nhau cõng, Nga Đản dựa vào lưng Nhị thẩm nghỉ một lát, khi nào anh hai của cô bé mệt mỏi, lại đến phiên Áp Đản dựa vào lưng Nhị thẩm nghỉ ngơi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây