Gần như cả đêm, sau khi ba gia đình tới lui mấy lần, trong sân nhà Về gia đã không còn chỗ trống.
Canh ba giờ Dần, khi trời đang còn tối, đường xuống núi vắng vẻ, đoàn người di chuyển dọn nhà như con kiến vậy, gánh ở trên vai, yên lặng không một tiếng động đi vào núi.
Lần này vào núi thanh thế thật lớn, giống như một cuộc di cư lớn vậy, trên mặt mỗi người đều đang nở nụ cười.
Mọi người đi đường cũng không vội vã, sau khi trời sáng có thể thấy rõ con đường đang đi ở dưới chân, mọi người kể cả Áp Đản và Nga Đản đều được phép tự mình đi bộ, ngoại trừ Tiểu Nha được mẫu thân cõng ở sau lưng. Nhưng mà với điều kiện là đường đi bằng phẳng không có gì nguy hiểm, nếu gặp phải đường mòn gập ghềnh khó đi, hoặc sắp đến đoạn đường bị đất đá vùi lấp, thì khi đó Vệ Đại Hổ đi đằng trước sẽ dừng lại, để cho những người lớn đem trẻ em cõng lên lưng, đi qua đoạn đường này mới thả bọn trẻ xuống.
Trong suốt chặng đường di chuyển đã dừng lại và nghỉ ngơi mấy lần, mấy đứa trẻ đều ngoan ngoãn và không than mệt mỏi, mặc dù gương mặt đỏ bừng hai chân run rẩy, cũng rất hiểu chuyện không quấy rầy cha mẹ đòi bế.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây