Lưu Đại Xuyên cúi đầu liếc nhìn cô bé hạt tiêu Tô Dĩnh: “…”
Anh ta cũng đã hơn ba mươi rồi, chẳng phải nhóc con này nên gọi anh ta là chú sao?
Lưu Đại Xuyên im lặng một lúc rồi hỏi: “Tìm tôi làm gì?”
Tô Dĩnh liếc nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có ai chú ý đến mình, cô ấy mới lôi từ trong lòng ra một chiếc nhẫn bạc: “Bà Triệu giới thiệu cháu đến, cái này chú mua với giá bao nhiêu?”
Lưu Đại Xuyên cầm lấy chiếc nhẫn đưa ra ánh sáng săm soi thật kỹ, chiếc nhẫn đã khá cũ, bề mặt bị oxy hóa thành màu đen, anh ta dùng móng tay cào mạnh, màu trắng bạc sáng chói của chiếc nhẫn lộ ra, chắc hẳn là đồ cũ trong đáy rương ở nhà, kiểu dáng đã lỗi thời, nhưng quả thật là bạc nguyên chất, dùng tay ước chừng trọng lượng rồi trả lời: “3.5 đồng, không hơn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây