Lúc này, trước mặt Tô Dĩnh đang đặt một cái giỏ lớn, bên trong đựng toàn bộ xương sườn heo rừng và xương thỏ mà cả nhà gặm trong mấy ngày nay.
Bởi vì món thỏ xé tay và sườn nướng mà Tô Dĩnh làm lần trước quá ngon, cho nên sau đó cả nhà lại làm thêm mấy lần nữa, nói là mỗi tối chỉ ăn một miếng, nhưng thật sự là quá ngon, không dừng lại được! Nhưng mà, thịt thỏ đã được ướp muối rồi, có thể để được rất lâu, cho nên sau đó chỉ làm sườn nướng, cái này dẫn đến việc lượng sườn heo rừng dự trữ ở nhà Tô Dĩnh gần đây cứ liên tục bị trừ hao -1 -1...
Kết quả cuối cùng đương nhiên là từng cái xương đều bị mọi người gặm đến mức sạch bong, sau đó Tô Dĩnh lại dùng nước rửa sạch lớp muối bám trên xương, phơi khô hoàn toàn rồi mới cất đi.
Số xương tích trữ đến bây giờ là để đợi xay thành bột xương, bổ sung dinh dưỡng cho đàn chó con.
Đương nhiên bọn họ làm chuyện này tự nhiên phải giấu diếm dân làng, nếu không thì không thể nào giải thích được nguồn gốc của số xương này. Có xương thì phải có thịt, vậy thịt lấy từ đâu ra? À, là bắt heo rừng trên núi có được, vậy tại sao không mang về đại đội chia cho cả thôn?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây