Tô Dĩnh cười nói: “Cháu biết rồi!”
Nhìn bóng dáng hoạt bát chạy đi của cô gái nhỏ, bà Triệu hiếm khi khẽ thở dài một tiếng.
Haiz, nhà nào cũng có nỗi khổ riêng…
Tuy nhiên, tối nay có thể ăn thịt rồi, vụ này bà ấy kiếm được ít nhất cũng phải hai mươi đồng!
Về phần Tô Dĩnh, cô ấy ôm bọc đồ nặng trịch chạy đến toát mồ hôi, may mà lúc cô ấy ra khỏi nhà bà Triệu thì trời đã bắt đầu tối, nhà ai cũng đang chuẩn bị ăn cơm, không ai chú ý đến một cô gái như cô ấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây