“Thằng nhóc thối tha đó, để tao gặp lại nó xem, nhất định sẽ cho nó một trận ra trò! Giống hệt cái đồ ăn hại mẹ nó, chạy trốn nhanh như chớp, chớp mắt một cái đã không thấy đâu, mẹ kiếp mệt chết ba rồi...”
Sau khi dỡ hết đồ xuống, mấy người đàn ông lại hỏi ông lão gác cổng trạm thu mua phế liệu: “Ông Dương ơi, đống này bán được bao nhiêu?”
Ông lão gác cổng, ông Dương, thò đầu ra từ ô cửa sổ nhỏ liếc nhìn một cái, đáp: “Như mọi khi thôi, một xu năm cân“.
Mấy người đàn ông khiêng xuống từ xe đẩy là toàn bộ đồ gỗ đã bị đập nát, cũng chẳng hơn gì đống gỗ mà Tô Dĩnh vừa nhặt được là bao, cùng lắm là chưa bị mưa nắng dầm dề nên trông mới hơn một chút, nhưng dù mới đến đâu cũng không thay đổi được sự thật là đống gỗ mục nát này, nên căn bản là không bán được giá.
Nếu tính theo giá một xu năm cân, thì đống đồ gỗ bị đập nát này cùng lắm cũng chỉ bán được sáu bảy mao tiền, từng ấy tiền thì mấy người đàn ông này căn bản không để vào mắt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây