Nhưng dù sao Tô Dụ cũng không phải là một đứa trẻ thực sự, tự chơi một lúc cũng thấy chán, thế là anh lại chạy lon ton theo sau Tô Dĩnh.
Lúc này, Tô Dĩnh đang loay hoay tìm những thứ có thể dùng để ghép thành mặt bàn nhỏ, cô ấy phát hiện ra mình đã suy nghĩ quá đơn giản, cũng bởi vì kiếp trước cô ấy chưa từng đến trạm thu mua phế liệu bao giờ. Người trong làng bọn họ ngay cả xã còn chẳng buồn đi, làm sao có thể lãng phí thời gian đến trạm thu mua phế liệu ở huyện làm gì chứ.
Vì vậy, Tô Dĩnh không hề biết, hóa ra bàn ghế ở trạm thu mua phế liệu vào đầu những năm 70 lại cũ nát đến vậy... Hoặc là bị chẻ đôi từ giữa, hoặc là chẳng còn ra hình thù gì nữa, chỉ cần là miếng gỗ nào to hơn một chút là y như rằng không còn nguyên vẹn!
Nhưng điều này cũng dễ hiểu thôi, thời buổi này, ngay cả người dân trong huyện cũng không phải ai cũng giàu có gì, nhà nào cũng phải chắt chiu, tằn tiện, có thứ gì dùng được đều cố gắng tận dụng, ai lại nỡ mang bán cho trạm thu mua phế liệu chứ.
Thế là Tô Dĩnh chỉ đành cúi đầu tìm kiếm, cố gắng tìm những miếng gỗ nào còn to một chút, dù sao thì cũng không thể lãng phí một xu ba cân của mình được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây