Trả ít quá thì không được, nhà người ta cũng đâu khá giả gì. Nhưng trả nhiều quá thì anh ta lại thấy không ổn.
Nghĩ ngợi một hồi, Lưu Đại Xuyên nói: “Hai con mười đồng, lát nữa đến huyện, cháu đi theo chú vào trong, bọn họ sẽ không lấy tiền của cháu đâu.”
Hai con gà này của bác cả Tô Dĩnh nuôi rất tốt, mỗi con phải được sáu bảy cân, bằng hai con gà nhà người ta cộng lại. Hiện tại thịt gà không cần phiếu, nhưng cửa hàng mậu dịch thường xuyên hết hàng, thi thoảng có hàng thì lại phải mua theo hộ khẩu, mỗi hộ chỉ được mua một lượng nhất định. Nói chung là được coi như loại thịt đắt đỏ, phải năm hào một cân.
Nhưng vấn đề là Lưu Đại Xuyên sống ở xã, bản thân không phải công nhân mà là hộ khẩu nông thôn, nhà cũng có chỗ nuôi gà. Chỉ là gà nhà anh ta nuôi toàn xương là xương, không béo ú như hai con gà mái già mà Tô Dĩnh mang đến. Đây chính là điều khiến Lưu Đại Xuyên do dự.
Lưu Đại Xuyên trả mười đồng, tương đương với việc trả cho Tô Dĩnh giá cao gấp rưỡi. Nhưng Tô Dĩnh sẽ không phải vất vả mang gà ra huyện, lại còn được miễn phí vào cửa chợ đen.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây