Tô Dĩnh nhìn anh họ cười tít mắt, lắc đầu tsk tsk hai tiếng.
“Chuẩn là anh họ Tô Mưu, Tô mặt trắng của tôi rồi! Bạn của các bà cô ấy trung niên và cao tuổi, chẳng có bà cô ấy hay bà cụ nào mà anh không chinh phục được!” Tô Dĩnh cười khúc khích, đưa ngón tay về phía anh họ Tô Mưu: “Lại đây nào, làm việc thôi.”
Tô Mưu liền chạy lon ton theo sau.
Tô Dĩnh dẫn Tô Mưu đến một căn phòng nhỏ trong nhà bà Triệu, sau đó chỉ vào mười bao tải phân bón lớn chất đống trên giường đất: “Mời...”
Tô Mưu: “...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây