Tô Dĩnh nói dối không chớp mắt: “Dạ, buổi chiều lúc con làm việc, phát hiện phòng chính của nhà chúng ta bị rò gió, vừa lúc chú Ngũ ở nhà, chú ấy liền giúp con sửa lại. Đúng rồi mẹ, tối nay con nấu nhiều cơm tối hơn bình thường, con tính lát nữa sẽ mang sang cho chú Ngũ một ít.”
Tô Dĩnh trực tiếp chuyển từ việc lọt gió sang chuyện thù lao, quả nhiên Lưu Lan Hương đã bị cô ấy đánh lạc hướng, cô ấy đáp: “Đúng đúng, nên mang sang cho nhà chú Ngũ của con một ít, người ta giúp đỡ nhà ta một việc lớn như vậy, nếu không… Mẹ trả cho người ta ít tiền?”
Tô Dĩnh nói: “Không cần đâu, đợi lát nữa con sẽ giúp chú ấy tháo chăn bông đem đi giặt giũ một lần, lại độn thêm ít bông vào bên trong để cho chiếc chăn mềm mại hơn, chú Ngũ là một người đàn ông trưởng thành, chắc chắn chú ấy sẽ không làm những việc này đâu.”
Lưu Lan Hương cảm thấy lời Tô Dĩnh nói cũng có lý, hơn nữa tháo chăn bông đem đi giặt giũ cũng không tốn bao nhiêu sức lực. Hơn nữa, nếu như việc cô ấy trực tiếp trả tiền cho Ngũ Lỗi bị truyền ra ngoài thì cũng không tốt cho lắm, rất dễ bị người ta tung tin đồn sai lệch về bọn họ.
Lưu Lan Hương dừng một chút, dứt khoát xắn tay áo lên, nói: “Vậy mẹ làm cùng con.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây