Tô Dĩnh đáng thương run lẩy bẩy trong gió lạnh: “Chú Ngũ, chú có thể sửa giúp mái cùng với tường nhà cháu được không? Cỏ tranh đã cắt sẵn phơi khô hết cả rồi, mẹ cháu đã sửa vài lần rồi nhưng không khá hơn là bao. Cứ đến đêm khuya là gió Bắc lại thổi từng cơn qua khe cửa…”
Đồng chí Ngũ Lỗi râu ria xồm xoàm: “...”
Tô Dĩnh đã nói đến đáng thương như vậy rồi, nếu như anh ấy vẫn khăng khăng không đồng ý thì có còn là con người nữa đâu?
Vẻ mặt đồng chí Ngũ Lỗi vẫn hung dữ như cũ: “Được.”
Anh ấy hỏi: “Thế bây giờ đi sửa ngay hay gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây