Vì gấp quá nên lại rút ngắn thành bốn chữ...
Tô Dụ thở không ra hơi, thở hổn hển.
Tô Dĩnh: “... “
Nhìn cậu bé vội vàng, mặt đỏ bừng lên!
Tô Dĩnh xoa đầu Tô Dụ, an ủi: “Không sao đâu, vấn đề không lớn, nói lắp vẫn tốt hơn là ngốc, chúng ta từ từ luyện tập, lần sau đến thầy thuốc lão Lưu, nhờ ông ấy xem cho em nhé, là ông lão ăn nhanh đó, nhớ không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây