Tôn Tiểu Yến vô thức đi đến chỗ râm sau tòa nhà bệnh viện, nơi không có ai, đứa bé trong lòng có lẽ bị đói quá nên khóc to, nhưng Tôn Tiểu Yến dường như đã mất hết sức lực, ôm con ngồi bệt xuống đất, ánh mắt đờ đẫn.
Lúc này, cô ta nghe thấy có người gọi mình.
Lưu Lan Hương nói: “Tiểu Yến à... Em không sao chứ?”
Tôn Tiểu Yến nghe thấy là góa phụ Lưu Lan Hương cùng thôn, còn có chút không phản ứng kịp.
Tôn Tiểu Yến ngẩng đầu lên, đôi mắt vô hồn nói: “Là chị dâu Lan Hương à, em không sao, em đang nghỉ ngơi một lát...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây