Nhưng mấy đồng lẻ này lại rất hợp ý Tô Dĩnh, với độ tuổi hiện tại của cô ấy, nếu toàn chi ra đại đoàn kết, thì đó mới là điều không bình thường.
Nhưng bà cụ Tô sẽ để người khác biết suy nghĩ của mình sao? Không đời nào.
Tô Dĩnh đếm tiền xong, sau đó nhét mớ tiền lẻ vào áo bông nhỏ, vẫn giữ vẻ mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Nếu chú có chỗ nào đổi được phiếu lương thực thì có thể giúp cháu đổi một chút, trước Tết có thể cháu sẽ cần tìm chú lần nữa, nếu không tiện thì thôi, đừng làm trì hoãn công việc của chú, tiện thì đổi, không có thời gian thì thôi.”
Lưu Đại Xuyên đoán cô nhóc này đã đoán ra được anh ta muốn đi đâu, trong lòng thầm khen cũng khá thông minh, anh ta không nói hết rõ ràng mọi chuyện: “Nếu có thì tôi sẽ chú ý, nhưng vào thời điểm này giá cả rất đắt đấy.”
Tô Dĩnh nói: “Không sao, trong vòng ba mươi đồng trở lại là được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây