Nhưng lúc này, Lưu Đại Xuyên một tay dắt la, một tay cầm hai chiếc nhẫn, trông dáng vẻ hoảng hốt lơ đễnh, khiến Tô Dĩnh không hiểu nổi.
Tô Dĩnh hỏi: “Sao, chú không nhận à? Nếu không nhận thì trả lại cháu, cháu tìm chỗ khác…”
Nghe vậy, Lưu Đại Xuyên thầm giật mình một cái!
Lưu Đại Xuyên nắm chặt hai chiếc nhẫn trong tay: “Tôi đang xem xét chất lượng! Cháu cứ chờ tôi định giá đã.”
Thứ này đã để lộ trước mặt anh ta rồi, nếu anh ta còn để người ta mang nó đi nơi khác bán, thì là lỗi của Lưu Đại Xuyên anh ta, đã là vàng bạc từ xã Hưng Long thì không món nào thoát khỏi tầm mắt của Lưu Đại Xuyên được hết! Anh ta chuyên nghiệp, lúc làm sự nghiệp anh ta cũng rất nghiêm túc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây