Tô Mậu và Tô Thành luyến tiếc gật đầu, tuy được ngủ chung với Lư Đản cũng rất vui, nhưng hai đứa vẫn muốn được ngủ trên chiếc giường đất nhà mình hơn.
Tô Dĩnh vác túi đồ nhỏ của hai em trai lên lưng, nói: “Đi thôi, chị dẫn hai đứa đi, mẹ còn phải chuẩn bị lương khô mang theo ngày mai nữa.”
Tô Dĩnh nói xong, lén nhìn về phía Lưu Lan Hương: “Mẹ, vậy tụi con đi nhé?”
Trong lòng Lưu Lan Hương vẫn còn đang giận, dạo này con gái lớn thật sự rất không nghe lời, toàn làm cô ấy lo lắng thôi. Lưu Lan Hương quyết định phải giận dỗi một chút, ít nhất là phải giận đến sáng mai mặt trời lên cao hẳn!
Cô ấy cố tình trả lời rất lạnh lùng, không nhìn Tô Dĩnh và mấy đứa nhỏ: “Ừ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây