Lưu Dương: “…”
Cô ấy đã nói mà! Cô nhóc này miệng lưỡi quá lanh lợi!
Lưu Dương nghĩ một lát rồi nói: “Em nói cũng đúng, vậy phiếu này em bán thế nào?”
Tô Dĩnh xua tay: “Ôi chao, nói gì mà bán với không bán, em không lấy tiền đâu. Thanh niên trí thức và người trong thôn nên giúp đỡ lẫn nhau, hợp tác hữu nghị. Chị có bánh kẹo hay đồ ăn gì thì cho em một ít là được.”
Kiếp trước Tô Dĩnh không giao lưu với Lưu Dương nhiều, chỉ biết cô ấy rất chăm chỉ. Sau này có nhiều thanh niên trí thức tìm cách nghỉ bệnh để về thành phố sớm, hoặc kết hôn với người trong thôn để cải thiện cuộc sống, chỉ có mình Lưu Dương là kiên trì đến cuối cùng, mãi đến khi khôi phục kì thi đại học rồi thi đỗ mới rời khỏi thôn. Đó cũng là lý do Tô Dĩnh quyết định tìm cô ấy trước.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây