Chính sách lúc bấy giờ không cho tư nhân nuôi súc vật lớn, chỉ được nuôi một số lượng nhỏ gia súc nhỏ, ở đây, mỗi nhà được phép nuôi một con lừa hoặc một con la. Nhưng người ta còn không đủ để ăn, nói gì đến việc nuôi lừa, thật sự không thực tế chút nào. Tuy vẫn có nhà nuôi, nhưng Tô Dĩnh không quen biết ai nên mới cần bà Triệu giới thiệu.
Bà Triệu suy nghĩ rồi đồng ý, dù sao bà ấy cũng lấy tiền công môi giới từ cả hai bên, lấy thêm của bên kia một chút cũng như nhau.
Bà Triệu nói: “Được thôi, chúng ta làm ăn lâu dài, lần này miễn phí môi giới cho cháu, cháu muốn đi lúc mấy giờ?”
Đi xe la từ công xã đến huyện mất 3 tiếng cả đi lẫn về, xe lừa còn chậm hơn. Nhưng ngày mai không có xe la của Hồ Lão Lục, bọn họ phải tự đi bộ từ thôn Thanh Sơn đến, như vậy mất khoảng bốn tiếng đồng hồ, lại còn phải đẩy xe cút kít, không thể đi nhanh hơn được, còn lúc về có nên để người đánh xe ngựa đưa về tận thôn Thanh Sơn hay không thì Tô Dĩnh vẫn chưa suy nghĩ kỹ, để người ta biết nhà mình ở đâu thì không hay lắm.
Vì vậy, Tô Dĩnh nói: “7 giờ sáng ạ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây