Thật ra, chỗ này có vài bà trong làng biết đến, nhưng những chỗ có đồ ăn thế này ai lại đi rêu rao khắp làng, chỉ lặng lẽ chia sẻ với người nhà thôi. Đồ ăn có hạn, nhiều người biết thì còn hái được gì nữa?
Những chiếc mộc nhĩ giòn tan, nhỏ nhắn, béo tròn, đem về nhà xào hay trộn đều ngon, hoặc phơi khô để nấu canh vào mùa đông cũng rất tuyệt.
Khi năm chị em chơi chán, xuống núi đi về, trời đã về chiều, nếu muộn thêm chút nữa là đến giờ ăn tối rồi.
Vào làng, năm người kiểm tra lẫn nhau xem cái giỏ sau lưng có chỗ nào lộ ra không. Họ giấu hạt dẻ và vỏ gai ở đáy giỏ, rồi đặt mộc nhĩ và nấm lên trên, trên cùng phủ thêm vài nhành cây khô làm củi.
Tô Dĩnh trả dây thừng lại cho Lư Đản: “Ngày mai chúng ta còn đi tắm nữa, em bảo bác hai mang theo chút đồ ăn, hiếm khi được lên nhà tắm, chúng ta có thể ngâm lâu một chút để giải tỏa mệt mỏi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây