Anh vội bước ra sân, lập tức đi tới phòng ở của Khương Niệm, nhìn chăn đơn gấp chỉnh tề trên giường, vẫn không thấy được bóng dán cô.
Vẻ mặt Lục Duật nghiêm trọng, xoay người muốn chạy tới hướng nhà vệ sinh, thì nghe thấy từ góc tường phía tây truyền đến tiếng Khương Niệm.
“Tôi ở đây.”
Bước chân Lục Duật ngừng lại, quay đầu thì thấy Khương Niệm đứng dựa lưng vào bức tường phía tây. Trên người mặc quần áo màu nâu đất, tương tự với màu tường bùn, bện hai bím tóc, trên trán quấn băng gạc, vẻ mặt tái nhợt lộ ra trạng thái bệnh tật.
Bóng dáng nho nhỏ, không chú ý nhìn kĩ thực sự là... không thấy được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây