Anh ấy đưa cho Khương Niệm một túi đồ: “Mang cái này về đi.”
“Cái gì vậy?” Khương Niệm chớp mắt, cúi đầu nhìn, thấy trong túi là một túi nho to. Cô sững người, ngẩng đầu nhìn Cố Thời Châu. Anh ấy nói: “Vừa rồi đi ngang qua nhà dân, tiện thể mua, em dâu mang về ăn đi.”
“Không... không cần đâu ạ.”
Khương Niệm thật sự ngại nhận đồ của Cố Thời Châu. Mấy tháng Lục Duật đi vắng, anh ấy đã giúp đỡ cô rất nhiều. Nói nhỏ thì thi thoảng anh ấy mua thịt, hoa quả cho cô, đường dây điện trong nhà bị hỏng cũng là anh ấy đến sửa. Nói lớn thì công việc ở mảnh đất tự canh tác, cô gần như không phải động tay vào, đều do Cố Thời Châu làm hết. Mỗi lần cô đến thành phố, cơ bản đều là Cố Thời Châu lái xe đưa đón.
Khương Niệm cảm thấy mình nợ Cố Thời Châu càng ngày càng nhiều, đến mức sau này cô còn muốn tránh mặt anh ấy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây