Nói xong anh ta nhìn sang Trịnh Hồng, ánh mắt ý bảo cô ta tới đây xin lỗi.
Trịnh Hồng ngẩng đầu nhấp môi, thấy Lữ Quốc Sinh nhíu chặt mày, sợ hãi hắn ta tức giận đưa cô ta về nhà mẹ đẻ. Vì thế tiến lên phía trước hai bước, nhìn vào Khương Niệm, tự thuật lại lời Lữ Quốc Sinh bắt cô ta nói lúc trước khi đến đây lặp lại một lần.
“Đồng chí Khương Niệm, tôi xin lỗi vì lời nói ngày hôm đó đã làm tổn thương đến cô. Về sau tôi sẽ không dùng những lời nói như vậy để tổn thương cô nữa.”
Nói xong, Lữ Quốc Sinh ở phía sau lưng Trịnh Hồng nhẹ đẩy cô ta một cái, Trịnh Hồng siết chặt ngón tay, do dự một lúc lâu mới cúi người trước Khương Niệm: “Đồng chí Khương Niệm, rất xin lỗi, mong cô tha thứ cho tôi.”
Ánh mắt Lục Duật lạnh nhạt nhìn Trịnh Hồng, rồi rời tầm mắt nhìn sang phía Khương Niệm, thấy đôi tay cô cầm hộp cơm cúi đầu giống như cũ. Dường như lại đem bản thân giấu vào trong góc mà người khác không thể nào nhìn tới được, chỉ yên tĩnh ngồi ở đó không nói lời nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây