Cố Thời Châu cười: “Nếu anh không đến, Lục Duật sẽ phải cõng em về nhà.”
Ồ.
Nghe giọng điệu của Cố Thời Châu, hình như anh ta đang đau lòng cho Lục Duật?
Khương Niệm ngẩng đầu, nhìn Lục Duật với ánh mắt trêu chọc. Anh sa sầm mặt, véo tay cô: “Lên xe nhanh.”
Trời đã tối, chỉ có đèn xe soi sáng con đường phía trước.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây