Cô như con cá mắc cạn, khao khát chút nước, ôm chặt lấy Lục Duật, trong căn phòng mờ tối, cô mở mắt, cố gắng rất lâu mới nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của anh, tơ máu giăng đầy, như thể đã kìm nén rất lâu, không được giải thoát.
“Lục Duật...”
Khương Niệm khẽ gọi, nhận được sự đáp lại mãnh liệt hơn của Lục Duật.
“Trận chiến” này kéo dài rất lâu, cũng là lần duy nhất Khương Niệm không cảm thấy mệt mỏi. Cô bỗng nhiên nảy sinh lòng tham lam, mong muốn thời gian dừng lại ở đêm nay, cứ thế được Lục Duật ôm chặt, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, là sự bình yên chưa từng có.
Hai người đều toát mồ hôi, Lục Duật cọ mũi vào mũi Khương Niệm: “Mệt không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây