“Vậy thì được.” Khương Niệm nhìn anh, thấy anh ngẩng đầu nhìn mình, cô nói: “Anh ăn cơm xong thì đi ngủ đi, em rửa bát, tối nấu cơm xong, em sẽ gọi anh.”
“Được.” Lục Duật cười đáp.
Lục Duật thật sự rất buồn ngủ, anh ăn cơm xong thì về giường nằm, chẳng bao lâu sau đã ngủ thiếp đi, ngủ một mạch đến tận chín giờ tối mới dậy. Khương Niệm khẽ đẩy cửa, nhìn qua khe cửa thấy Lục Duật đang ngủ say, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, không đánh thức anh, sợ đánh thức anh rồi, anh lại không ngủ nữa.
Khương Niệm ăn tạm vài miếng, sau đó đi ngủ. Cô rón rén nằm xuống giường, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Lục Duật, nhớ đến những chuyện xảy ra trong mơ, tim cô nhói đau.
Cô biết, những giấc mơ liên quan đến nhân vật trong sách sau khi cô xuyên đến đây tuyệt đối không phải là trùng hợp ngẫu nhiên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây