Quả nhiên như lời chị Lan nói, nửa tháng sau Lục Duật đã về.
Anh về vào buổi tối. Khương Niệm vừa tắm rửa xong, nghe thấy tiếng doanh trưởng Lôi và Dư Lương ở hành lang, cô vui mừng chạy ra mở cửa, nhưng chỉ thấy doanh trưởng Lôi và Dư Lương đang về nhà, không thấy Lục Duật. Nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng, Dư Lương quay đầu lại, thấy Khương Niệm đang đứng ở cửa, nhìn về phía cuối hành lang, anh ấy nói: “Chị dâu, đoàn trưởng Lục và Cố chính ủy đang ở trung đoàn, lát nữa mới về, chị đừng lo lắng.”
“Ừ.” Khương Niệm mím môi cười.
Quân phục trên người Dư Lương dính đầy bùn đất, tóc tai bù xù, râu ria lởm chởm, nếu không phải giọng nói vẫn vậy, Khương Niệm còn tưởng là người lang thang. Chắc hẳn nửa tháng nay, bọn họ không được ăn ngon, ngủ yên.
Không biết Lục Duật có phải cũng tiều tụy kham khổ như vậy không?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây