Cô ấy sẽ gọi điện thoại cho Khương Niệm. Khương Niệm nghĩ chắc phải ngày mai Từ Yến mới gọi, không ngờ trời vừa nhá nhem tối, điện thoại đã reo. Giọng nói vui mừng của Từ Yến vọng ra từ đầu dây bên kia: “Khương Niệm, Quốc Sinh được nghỉ phép mười ngày, anh ấy nói sẽ đi cùng hai người đến thành phố Đông, thăm đoàn trưởng Tống và chị Phùng.”
“Tốt quá.” Khương Niệm cười nói.
Cúp điện thoại, Khương Niệm đi vào bộ đội, cô cảm thấy hơi lạnh, ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên trời đang rơi tuyết. Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông. Đếm sơ sơ, cô đã xuyên đến thời đại này được bốn năm rồi. Năm nay, cô đã sáu lần mơ thấy mình trở về thế kỷ 21, mỗi lần về đến nhà, cô đều trốn vào phòng ngủ của mẹ, ghi nhớ lời Lục Duật dặn, tránh gặp mặt “Khương Niệm” kia.
Nếu như là trước kia, cô còn muốn nói chuyện với “Khương Niệm” kia, tìm cách quay về, giờ cô chỉ muốn an ổn sống ở thời đại này, mãi mãi ở bên Lục Duật.
Khương Niệm về nhà, nói với Lục Duật chuyện Từ Yến và Lữ Quốc Sinh cũng sẽ đến thành phố Đông. Hôm sau, Lục Duật gửi điện báo cho đoàn trưởng Tống. Bảy ngày sau, anh nhận được điện báo hồi âm, đoàn trưởng Tống bảo bọn họ trước khi đến thì gửi thêm một bức điện báo nữa, anh ấy sẽ canh thời gian đến đón.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây