Lật kiểm tra mí mắt của Khương Niệm, lại kiểm tra các trạng thái khác của cô. Lục Duật đứng ở mép giường, nhìn Khương Niệm nằm trên giường bệnh vẫn bất tỉnh nhân sự như cũ, trong lòng vừa phức tạp lại khó chịu. Thấy chủ nhiệm Vương kiểm tra xong, anh mới ách tiếng nói hỏi: “Bác sĩ, chị dâu tôi, cô ấy... thế nào?”
Chủ nhiệm Vương nhẹ nhàng thở ra, cả đêm không ngủ, sắc mặt có chút tiều tụy: “Tình huống của cô ấy đã ổn định lại, có lẽ lát nữa sẽ tỉnh.”
Nói xong không nhịn được mà ngáp một cái, lại nói: “Cậu tốt nhất là nên làm công tác tư tưởng cho chị dâu cậu thật tốt, không được để cho cô ấy lại làm chuyện dại dột.”
Nghe thấy Khương Niệm đã thoát ly được nguy hiểm, tảng đá trong lòng Lục Duật cuối cùng cũng rơi xuống, anh gật đầu: “Ừ.”
Chủ nhiệm Vương đi rồi, Lục Duật ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của Khương Niệm đến thất thần.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây