Khương Niệm ngẩng cao cổ, đón nhận nụ hôn nồng cháy của Lục Duật, cơn buồn ngủ cũng tan biến. Xa cách mười ngày, mười ngày không có tin tức, mặc dù biết anh đi làm nhiệm vụ, nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng, mỗi đêm nhìn căn nhà trống vắng, cô lại nhớ đến anh.
“Niệm Niệm...”
Lục Duật bế Khương Niệm lên, đổi vị trí cho hai người.
Anh thích nhìn ánh mắt đa tình của cô khi ngồi trên người anh, thích nghe cô cắn môi gọi tên anh.
Hậu quả của việc xa cách mười ngày là sáng hôm sau Khương Niệm đau nhức lưng, suýt chút nữa không xuống giường được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây