Nếu như năm đó Lục Duật không gặp được hai ba con Hứa Thành, nếu như anh... lúc đó đã chết, liệu Trầm Ái có từng nghĩ đến những điều này hay không?
Khương Niệm cảm thấy bà ấy chắc chắn chưa từng nghĩ đến, một người ích kỷ như vậy, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.
Lên tàu, do buổi tối Khương Niệm sợ hãi, nên Lục Duật ôm cô ngủ. Hai người chen chúc trên chiếc giường nằm chật hẹp, Khương Niệm gối đầu lên tay Lục Duật, ôm chặt eo anh, giọng nói tràn đầy xót xa: “Lục Duật, anh muốn ăn gì? Về nhà em nấu cho anh.”
Lục Duật xoa gáy Khương Niệm, hôn lên tóc cô: “Vẫn là mì tương.”
“Được, về nhà em sẽ nấu cho anh một nồi to.” Khương Niệm cười nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây