Lục Duật đỡ Khương Niệm lên xe. Lúc xe ngựa từ từ chuyển bánh, anh mới quay đầu nhìn Trầm Ái đang đứng trước cửa. Từ lúc đến cho đến lúc đi, anh Từ đầu đến cuối không gọi bà ấy một tiếng “mẹ. Mười tám năm trước, anh đứng trước cửa, nhìn bóng dáng bà ấy ngày một xa dần, mười tám năm sau, hai người đã đổi vị trí cho nhau.
Trầm Ái nhìn chằm chằm bóng dáng trên xe ngựa, mãi đến khi xe ngựa khuất bóng ở ngã rẽ, bà ấy vẫn không nghe thấy tiếng gọi mà mình mong chờ. Bà ấy đứng trước cửa rất lâu, Đỗ Lương từ xã trở về, khuyên bà ấy vào nhà, bà ấy lắc đầu, nói muốn đứng thêm một lúc nữa. Đỗ Lương thở dài, vào nhà trước. Chẳng bao lâu sau, cậu bé lại chạy ra, tay cầm một trăm tệ, sắc mặt có chút phức tạp: “Mẹ, đây là tiền anh ấy để lại.”
Trầm Ái nhìn thấy số tiền trong tay Đỗ Lương, bà ấy kinh ngạc trợn tròn mắt, nước mắt lưng tròng. Bà ấy nhận lấy tiền, nghẹn ngào không nói nên lời, sau một lúc lâu mới hoàn hồn, môi run run, nói với Đỗ Lương: “Mau... mau đuổi theo ba con, trả lại số tiền này cho anh trai con.”
Đỗ Lương nắm chặt tiền, chạy nhanh đuổi theo. Xe ngựa chạy rất nhanh, đợi đến khi Đỗ Lương đuổi kịp thì đã không còn thấy bóng dáng xe ngựa đâu nữa.
Vì phải kịp chuyến tàu lúc bảy giờ tối, nên Đỗ Giang đánh xe rất nhanh, vừa đúng sáu giờ đã đến ga tàu. Khương Niệm bị xóc nảy suốt dọc đường, đau nhức toàn thân. Lục Duật bế cô xuống xe, nói với Đỗ Giang: “Chú Đỗ, chúng cháu về đây.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây