Nếu như có thể quay về mười tám năm trước, bà ấy nhất định sẽ không bỏ rơi Tiểu Duật nữa, dù có khổ cực đến mấy, dù Đỗ Giang không thích Tiểu Duật, bà ấy cũng sẽ đưa nó đi cùng.
Nhưng giờ nói gì cũng đã muộn.
Bà ấy có lỗi với Tiểu Duật, nợ nó, những năm tháng qua, bà ấy đã dành hết tình thương cho Đỗ Giang và Tiểu Lương rồi.
Lục Duật nhìn bóng lưng hơi lom khom trước mặt, dần trùng khớp với bóng lưng mảnh mai của mười tám năm trước. Trước cổng nhà họ Hứa, người phụ nữ đó gỡ tay anh ra, quay người lại, nói với anh: “Mẹ đi mấy hôm rồi sẽ về, con ở nhà chú Hứa ngoan nhé.”
Từ ngày bà ấy rời đi, ngày nào Lục Duật cũng ngồi trước cổng nhà họ Hứa, chờ đợi một người sẽ không bao giờ quay về.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây