Lục Duật dời mắt khỏi bà ấy, nhìn về phía bãi đá Gobi mênh mông: “Rất tốt.”
Trầm Ái lấy tay áo lau nước mắt: “Chú Hứa và gia đình họ có khỏe không?”
Lục Duật khựng lại, nói: “Chú Hứa và anh Hứa đều đã mất rồi.”
Trầm Ái kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Lục Duật với vẻ mặt không dám tin. Môi bà ấy run run, sau một lúc lâu mới hỏi: “Mất bao lâu rồi?”
“Mấy năm rồi ạ.” Lục Duật đáp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây