Trầm Ái đang đứng ngoài sân nghe thấy tiếng động, bà ấy quay đầu lại, thấy Lục Duật và Khương Niệm đang đi ra cổng. Bà ấy cúi đầu lau nước mắt, giọng nói vẫn còn khàn đặc: “Hai đứa ra ngoài à?”
“Vâng, lát nữa chúng cháu sẽ về.” Khương Niệm đáp.
Lục Duật nắm tay Khương Niệm, chỉ gật đầu chào Trầm Ái, sau đó bước ra ngoài. Nhìn bóng lưng hai người khuất dần, Trầm Ái không nhịn được đuổi theo, chạy ra cổng, gọi với theo: “Tiểu Duật, mẹ có thể nói chuyện riêng với con một lát được không?”
Lục Duật dừng bước, không quay đầu lại. Khương Niệm quay đầu nhìn ra cửa, thấy Trầm Ái đang đứng đó, mặc chiếc áo khoác màu xanh đậm. Những năm qua được Đỗ Giang chăm sóc chu đáo, bà ấy trẻ hơn rất nhiều so với những người phụ nữ cùng tuổi, làn da trắng nõn, nhìn là biết chưa từng phải dãi nắng dầm mưa, đôi mắt dịu dàng, dù đã trung niên nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Khương Niệm nhìn thấy rõ sự van xin trong mắt Trầm Ái, như muốn cô khuyên nhủ Lục Duật.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây