Hôm nay so sánh, anh mới hiểu, ánh mắt bà ấy nhìn ba anh năm đó là sự biết ơn và tình thân.
Khương Niệm nghe tiếng tim đập mạnh mẽ bên tai, cô vòng tay qua eo anh, khẽ nói: “Không muốn hỏi thì đừng hỏi, chúng ta cứ coi như chuyến đi này là đi du lịch.”
Chuyến đi này không có màn đoàn tụ cảm động, cũng không có tình thân nồng ấm, trái lại chỉ là sự xa cách, lạnh nhạt và một bữa cơm bình thường. Đêm đó, Khương Niệm ngủ không ngon giấc. Cô lại mơ thấy mình trở về nhà ở thế kỷ 21, vẫn là cảnh cả nhà quây quần bên bàn ăn. Hai lần trước, cô mơ thấy cửa phòng mình bị khóa, lần này cô không lên lầu nữa, chỉ muốn ngồi cạnh ba mẹ, chờ đến lúc tỉnh giấc.
Một lúc sau, cửa phòng khách mở ra, “Khương Niệm” bước vào, cười nói: “Ba mẹ, xem con đưa ai về này.”
Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói của “Khương Niệm” kia, giống hệt giọng nói của cô, nhưng lại mang đến cảm giác khác hẳn, có thêm chút dịu dàng mà cô chưa từng có. “Khương Niệm” kia cũng nhìn thấy cô, sắc mặt chợt thay đổi, lúc này, Khương Niệm nhìn thấy sự kinh ngạc và sợ hãi trong mắt “mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây