Xe ngựa dừng lại trước cửa nhà, Đỗ Giang là người đầu tiên nhảy xuống xe, nắm dây cương, nhìn Trầm Ái đang nhìn Lục Duật với ánh mắt mong chờ. Ông ấy thấy mắt Trầm Ái đỏ hoe, không cần nghĩ cũng biết bà ấy vừa mới khóc, môi run run, muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời như thế nào, cứ nhìn ông ấy mãi. Đỗ Giang khẽ gật đầu với bà ấy, ý bảo rằng đó chính là con trai Lục Duật của bà ấy.
Mắt Trầm Ái lại đỏ hoe, nước mắt lưng tròng nhưng không rơi xuống, trông càng thêm đáng thương.
Từ đầu đến cuối, Lục Duật không nhìn Trầm Ái lấy một lần. Thấy Đỗ Giang đã lấy hành lý xuống, anh quay người bế Khương Niệm xuống xe. Khương Niệm nhìn qua vai Lục Duật, thấy Trầm Ái đang nhìn về phía này, cô cụp mắt xuống, nhìn gương mặt góc cạnh của Lục Duật, khẽ hỏi: “Bà ấy chính là... mẹ anh sao?”
“Ừ.” Lục Duật đáp.
Mặc dù đã mười mấy năm không gặp, nhưng hình bóng của bà ấy vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí anh. Mười mấy năm qua, mỗi lần ra ngoài, gặp người phụ nữ nào trạc tuổi bà ấy, anh đều để ý, từng ảo tưởng rằng có lẽ một ngày nào đó sẽ tình cờ gặp lại bà ấy trên đường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây