Khương Niệm tuôn ra hết những lời giấu kín trong lòng: “Anh còn nhớ chuyện em mai mối cho anh và Tôn Oánh bốn năm trước không?”
Lục Duật buông hai má Khương Niệm ra, nắm lấy tay cô: “Nhớ.”
Trong mắt Khương Niệm vẫn còn chút men say: “Lúc đó em cứ nghĩ, nếu như anh và Tôn Oánh có thể đến với nhau, có lẽ cốt truyện sẽ trở lại quỹ đạo, em cũng có thể quay về thế giới thực. Ai ngờ anh không muốn quen cô ấy, em đành phải đập đầu vào tường, xem có thể quay về được không.”
Lục Duật: “...”
Anh nắm chặt tay Khương Niệm, nghĩ đến những hành động kỳ lạ của cô khi mới đến đơn vị, kết hợp với những lời cô vừa nói, mọi chuyện đều trùng khớp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây