Lục Duật ra ngoài xách một thùng nước vào, đổ thêm nước nóng vào chậu lớn, bưng vào phòng trong cho Khương Niệm tắm. Đợi cô tắm xong anh mới dùng nước đó tắm qua. Đợi hai người tắm rửa xong, nằm trên giường cũng đã gần mười hai giờ đêm. Bốn ngày trên tàu hỏa, Khương Niệm ngủ không ngon giấc, lúc này vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ thiếp đi. Lục Duật vừa trở mình ôm lấy cô thì đã nghe thấy tiếng thở đều đều của cô.
Anh bật cười, hôn lên môi Khương Niệm, đắp chăn cẩn thận cho cô, sau đó mới đi ngủ.
Khương Niệm ngủ một mạch đến tận chín giờ sáng hôm sau mới dậy. Cô dụi dụi mắt, nhìn căn phòng mờ ảo, cứ ngỡ mình nhìn nhầm đồng hồ, nên đã đi dép đến bên cửa sổ, vén rèm lên, nhìn ra ngoài. Trời vẫn còn hơi tối, chỉ le lói ánh sáng, mặt đất phủ một lớp tuyết trắng, từ khe cửa sổ có thể nghe thấy tiếng gió rít.
Cũng phải, từ khi tàu hỏa vào địa phận Tân Cương, phải đến mười giờ sáng trời mới sáng hẳn, bảy giờ tối đã tối đen.
Trong phòng ấm áp, không thấy bóng dáng Lục Duật đâu. Khương Niệm mặc áo len quần dài vào, vừa bước ra phòng ngoài thì nghe thấy tiếng mở cửa. Lục Duật xách theo ấm trà in hoa văn bước vào, thấy Khương Niệm đã mặc quần áo, anh mới nói với bên ngoài: “Hai người vào đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây