Thư Tuyết đi phía sau, chào Lục Duật, sau đó đi đến ngồi xuống bên cạnh Khương Niệm. Cô ấy vẫn gọi Khương Niệm là chị, cảm thấy gọi chị thân thiết hơn là gọi chị dâu: “Chị Khương, ngày mai em và Trần Nghiêu về quê một chuyến.”
Nhắc đến chuyện về quê, Thư Tuyết cụp mắt xuống, sắc mặt không vui vẻ cho lắm.
Hoàn cảnh gia đình Thư Tuyết, Khương Niệm cũng biết sơ qua. Hôm qua là ngày cưới của cô ấy và Trần Nghiêu, nhưng nhà cô ấy không có ai đến dự.
“Chị Khương...” Thư Tuyết nghẹn ngào, đôi mắt hơi đỏ hoe, nắm tay Khương Niệm, nói: “Cuối cùng em cũng hiểu được cảm giác lúc kết hôn mà không có người nhà đến dự là đau lòng như thế nào.” Cô ấy nhìn lên trần nhà, cố kìm nén nước mắt: “Lần này em và Trần Nghiêu về quê không phải để thăm ba mẹ, mà chủ yếu là đến mộ phần thăm ông bà, nói với ông bà rằng em đã kết hôn.”
Khương Niệm vỗ nhẹ tay Thư Tuyết: “Làm vậy cũng tốt.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây