Trên đường đi, bọn họ gặp Điền Mạnh và Quảng Tú đi ngược chiều. Sau nửa năm, Quảng Tú đã không còn rụt rè như trước, gặp người khác cũng dám chào hỏi, đặc biệt là khi nhìn thấy Khương Niệm, cô bé cười rạng rỡ gọi: “Dì Khương.”
Khương Niệm xoa đầu Quảng Tú, mỉm cười hỏi: “Cháu đến tìm cô giáo Kỷ à?”
Quảng Tú gật đầu: “Cô giáo Kỷ hôm qua đã đến đây rồi ạ.”
Điền Mạnh giải thích: “Sáng sớm nay, con bé chưa ăn sáng đã đòi đi tìm cô giáo Kỷ. Nhân lúc tuyết rơi chưa dày, tôi đưa con bé sang đó.”
Khương Niệm hỏi Quảng Tú: “Bây giờ cháu vẽ tranh thế nào rồi?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây