Khương Niệm mở cửa nhìn ra, thấy ở hành lang chật hẹp có bốn người đang đứng. Trông bọn họ giống như một gia đình, người đàn ông cao to, đen sạm, người phụ nữ thì gầy gò, làn da khô ráp, theo sau là hai cậu con trai. Đứa lớn chắc cũng phải mười tám, mười chín tuổi, đứa nhỏ thì trạc tuổi Phương Hạ. Quần áo trên người bọn họ đều vá chằng vá đụp, tay xách túi vải rắn. Nghe thấy tiếng mở cửa, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Khương Niệm.
Bị bốn ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm, Khương Niệm cảm thấy không thoải mái chút nào. Cô né tránh ánh mắt của bọn họ, nhìn Hà Nguyệt đang bước ra từ trong nhà. Sắc mặt Hà Nguyệt cứng đờ, gượng cười chào hỏi Khương Niệm, nói: “Đây là gia đình chú hai của lão Nhậm.”
Khương Niệm gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Hà Nguyệt, cô biết ngay là cô ấy không hề chào đón gia đình chú hai của doanh trưởng Nhậm.
Quả nhiên mấy ngày tiếp theo, nhà doanh trưởng Nhậm ngày càng “náo nhiệt”. Hà Nguyệt ngày nào cũng dẫn Phương Hạ và Phương Quốc đến nhà ăn ăn cơm, không thì sang nhà Khương Niệm chơi, nhất quyết không chịu về nhà. Đúng như lời mẹ chồng cô ấy nói, gia đình chú hai của doanh trưởng Nhậm đều là những kẻ vô lại.
Ăn uống của nhà doanh trưởng Nhậm, lại còn muốn nhà họ chi tiền khám bệnh, xem doanh trưởng Nhậm là kẻ ngốc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây