Khương Niệm mím chặt môi, kìm nén nước mắt đang chực trào ra, ngẩng đầu nhìn Lục Duật, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Em đau lòng cho Từ Yến, cảm thấy không đáng cho chị ấy.”
Lục Duật nói: “Đi hỏi rõ ràng tình hình của Lưu Cường trước đã.”
Hai người đi ra khỏi ga tàu, Lưu Cường đang đứng dưới bảng hiệu hút thuốc. Thấy Lục Duật và Khương Niệm đi ra, anh ta dập tắt điếu thuốc, nói: “Đó thật sự là em gái của đồng đội tôi, nhờ tôi đưa cô ấy về quê.” Anh ta nhìn Khương Niệm: “Tôi không làm gì có lỗi với Từ Yến, tôi cũng là người mặc quân phục, không thể làm ra chuyện thất đức như vậy. Phiền cô đừng nói chuyện này cho Từ Yến biết, nếu không cô ấy lại làm ầm ĩ với tôi.”
Lời nói ra lời vào đều ám chỉ Từ Yến không phải. Khương Niệm nghe xong không thể nhịn được nữa, lại tát cho Lưu Cường một cái.
Cái tát này rất mạnh, mặt Lưu Cường lệch sang một bên. Anh ta cau mày, định dạy cho Khương Niệm một bài học thì Lục Duật đã đưa tay ra chắn trước mặt Khương Niệm, lạnh lùng nhìn Lưu Cường: “Từ Yến theo anh không dễ dàng, nếu anh dám làm chuyện có lỗi với cô ấy, tôi sẽ báo cáo sự việc lên cấp trên.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây