Cho đến khi cô gần như không thở nổi, Lục Duật mới buông cô ra. Cơ thể cô mềm nhũn, ngã vào lòng Lục Duật, hít lấy hít để không khí trong lành.
“Niệm Niệm.”
Lục Duật hôn lên đỉnh đầu Khương Niệm, cằm cọ xát vào tóc cô: “Ngày mai là ngày giỗ của anh trai.”
Khương Niệm sững sờ, chớp chớp mắt ngạc nhiên. Cảm nhận được sự vuốt ve trên đầu, nhất thời cô không biết nói gì.
Ngày mai là giỗ của Hứa Thành, tính ra cô đến thế giới này cũng đã ba năm rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây