Khương Niệm xoa xoa cái trán, tạm thời bỏ tâm tư.
Muốn chết cũng phải chờ Trịnh Hồng nói xong hãy chết, ít nhất sau khi xuyên trở về thì cũng không còn tiếc nuối gì ở niên đại này.
Giờ khắc này trong lòng Khương Niệm đã nhận định chắc chắn đâm tường có thể xuyên trở về.
Cô cởi giày nằm lên trên giường, nghe ve sầu bên ngoài cửa sổ dần dần ngủ thiếp đi. Mãi đến ngày hôm sau nghe tiếng kèn báo mới mở mắt, nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân. Cô ngồi dậy duỗi dài cổ nhìn ra bên ngoài, thấy Lục Duật mặc quân phục đi ra phía cổng.
Khương Niệm xoa xoa cánh tay ngày hôm qua bị ngã, mặc vào quần áo rồi mở cửa đi ra ngoài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây