Lục Duật im lặng một lúc: “Là con của Lý Phương Đạt và Ngô Anh.”
Khương Niệm trợn tròn mắt kinh ngạc, lúc này cô mới nhớ ra, đôi mắt và sống mũi của cậu bé rất giống Lý Phương Đạt.
Năm đó, cô và Lục Duật đã từng chăm sóc đứa trẻ này, đã hơn một năm trôi qua, tính ra cậu bé cũng phải hơn hai tuổi, tuổi tác cũng khớp. Nhưng cô nhớ rõ, đứa bé kia đã được ông bà nội đón về rồi, hai người phụ nữ trên tàu không phải người đã đến đón cậu bé hôm đó.
Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Khương Niệm, Lục Duật giải thích: “Hai người phụ nữ kia là cô và mẹ chồng của cậu bé. Mẹ của Lý Phương Đạt đã mất vào năm ngoái, trong nhà chỉ còn lại ba cậu ấy, ông ấy lại già rồi, không thể chăm sóc cháu được. Đứa bé kia là dòng dõi duy nhất của nhà họ Lý, nên được cô ruột nuôi nấng.”
Thì ra là vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây